Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

/

Chương 161: Phát hiện ngoài ý muốn

Chương 161: Phát hiện ngoài ý muốn

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Phong Nam Bắc

6.998 chữ

02-01-2024

Tô Bạch nhìn chằm chằm vào hai cô gái, hai đầu mày chau lại.

Khi hắn cứu người, lòng bàn tay đặt ở dưới xương sườn của cô gái kia, nhưng hoàn toàn không chiếm lợi gì.

Vả lại, tình huống lúc đó, hắn nào có tâm tư nào để chiếm lợi?

“Hai người sao thế? Nếu như cô gái kia có ý kiến với tôi thì có thể gọi cảnh sát đến bắt ta.” Tô Bạch nhìn hai cô gái, ánh mắt bình tĩnh.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

“Ngươi chột dạ chứ gì? Khi nào trở về ta sẽ làm rùm beng chuyện này trên mạng, để ngươi bị mắng tới chết.” Cô gái kia giơ điện thoại lên, lớn tiếng nói.

Nghe thấy nàng nói thế, Tô Bạch xoay người lại, nhìn về phía hai cô gái.

Trên người hắn chẳng có chút khí thế nào, chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn cô gái kia.

Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, trong lòng hai cô gái thầm run rẩy, cảm giác bản thân giống như cá nằm trên thớt.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Một cô gái run giọng hỏi.

Tô Bạch thản nhiên đáp: “Tôi thấy hai người cứ như cái đinh ấy.”

Nói xong, hắn lập tức rời đi.

“Chúng ta… cứ như cái đinh? Ý gì vậy?” Một cô gái run giọng hỏi lại.

Cô gái còn lại lắc đầu, sau đó hỏi: “Vậy chúng ta còn cần đăng chuyện này lên mạng không?”

“Không, hắn không bị chúng ta uy hiếp, thế này chúng ta cũng không moi tiền được, sau này rất có thể sẽ chọc phải phiền toái.”

Sau khi rời đi, Tô Bạch đi thẳng về nhà.

“Sao mình có thể dễ nổi giận vậy chứ?” Hắn xoa xoa huyệt thái dương của mình, thầm than thở.

“Meo~” Cũng đúng vào lúc này, Tiểu Tội vừa chạy vừa nhảy đến bên cạnh hắn, liên tục kêu meo meo.

Tô Bạch thấy thế, vỗ cái bộp lên trán mình.

Hôm nay Thu Diệp ra ngoài không có thời gian về nhà.

Hắn cũng quên không cho mèo ăn.

Khó trách Tiểu Tội vừa nhìn thấy hắn đã liên tục kêu không ngừng.

Nghĩ đến đây, Tô Bạch đứng dậy, đi về phía phòng trữ thuốc.

Tiểu Tội thấy vậy, nhảy nhót đi theo phía sau Tô Bạch, cái đuôi nho nhỏ còn vung qua vẫy lại, trông hệt như một con chó con.

Tiếp đến, Tô Bạch ôm lấy Tiểu Tội, ngồi trên ghế sô pha, lấy nhện đỏ ra cho nó ăn.

Tiểu Tội vừa nhìn thấy nhện đỏ lập tức bắt đầu ăn chẹp chẹp, đôi mắt híp lại thành một đường nhỏ.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Tội, Tô Bạch bật cười, cảm giác tâm trạng của mình khá hơn rất nhiều.

Sau đó, hắn đột nhiên nhớ đến gì đó, Ma Thiết cổ tay bắt đầu nhúc nhích, hóa thành một cái găng tay phủ lấy bàn tay, sau đó dùng tay bắt đầu vuốt ve Tiểu Tội.

“Meo meo meo… meo meo…” Tiểu Tội vừa ăn nhện đỏ vừa kêu meo meo hưởng thụ, trông rất đáng yêu.

Tô Bạch vuốt ve Tiểu Tội, lệ khí trước đó lập tức tiêu tan đi rất nhiều.

Cảm nhận được sự thay đổi của mình, trong lòng hắn lấy làm kinh ngạc.

Hắn cũng đã từng thử một lần, không ngờ rằng thật sự có thể làm thế này.

Tô Bạch vẫn còn nhớ rõ, thông tin về Ma Thiết.

Ma Thiết: Một khối sắt thần kỳ, có thể thay đổi hình dạng, đồng thời khi đánh trúng vào kẻ thù, nó có thể khiến người sử dụng kìm nén lệ khí trong lòng.

Từ trong mớ thông tin này, Tô Bạch biết được dùng Ma Thiết này đánh vào kẻ địch mới có thể đè nén lệ khí trong lòng.

Mà trên thực tế cũng đúng là như thế, hắn cũng từng dùng Ma Thiết này vỗ nhẹ Triệu Không Thanh.

Rồi phát hiện không ích gì cả.

Nhưng bây giờ, Tô Bạch lại phát hiện, khi Ma Thiết chạm vào Tiểu Tội lại có thể đè nén được lệ khí trong lòng.

“Hừm…” Nghĩ đến đây, trên mặt hắn hiện lên vẻ suy tư.

Có lẽ là vì Tiểu Tội đến từ trong quan tài hoàng kim, vốn dĩ không có kẻ địch nào cả, không nằm trong phạm vi thuộc tính kẻ địch.

Vì thế hắn dùng Ma Thiết vuốt ve nó, cũng có thể đè nén được lệ khí.

“Ngươi đúng là phúc tinh của ta.” Tô Bạch mim cười vỗ vỗ mông Tiểu Tội.

“Rừ rừ… chẹp… hừ… chẹp… chẹp chẹp…” Tiểu Tội vừa ăn nhện đỏ, chẹp chẹp miệng ăn nhện đỏ vừa lắc lắc cái mông nhỏ, lười quan tâm xem Tô Bạch đang nói cái gì.

Nhìn thấy nó hì hục ăn như thế, Tô Bạch cũng không quấy rầy nó nữa. Hắn lấy điện thoại ra, bấm gọi điện thoại cho Quản gia.

“Alo, Quản gia, hôm nay ta đã gặp phải đám người Sở Hồng Nguyệt, có lẽ đã bị bọn họ để mắt đến.” Tô Bạch nói với Quản gia.

“Ngươi định xử lý thế nào, nói rõ trước với ta, ta sẽ không giết chết thành viên Đồ Long Bộ. Thế lực của bọn họ khổng lồ, ta không muốn gây phiền phức.” Quản gia nói đâu ra đấy.

Nghe thấy hắn ta nói vậy, Tô Bạch thấy hơi cạn lời.

Con mẹ nó chứ không muốn gây phiền phức, các ảnh tử khác trong đội, có ai mà không biết quan hệ thân thiết giữa ngươi và người của Đồ Long Bộ?

Tô Bạch hít vào một hơi thật sâu, nói: “Bây giờ ta cần thoát khỏi diện tình nghi của bọn họ, ngươi có cách nào không?”

“Trước mắt có hai biện pháp, một là ta trực tiếp nghĩ cách điều người đi, cách còn lại là ta thăng cấp quyền hạn của ngươi, để ngươi trở thành thành viên trong Đồ Long Bộ.”

“Cái trước trị ngọn không trị gốc, cái sau, ngươi cũng có thể có được thân phận trong Đồ Long Bộ, những chuyện này hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng.” Quản gia nói

Nghe Quản gia nói xong, khóe miệng Tô Bạch giật một cái.

Có phải Quản gia quên mất mình vừa nói gì không?

Trước đó còn nói mình không thể trêu chọc vào Đồ Long Bộ, vừa quay đầu một cái đã có thể cắm người vào Đồ Long Bộ rồi?

Gã Quản gia này, không phát hiện mâu thuẫn giữa câu trước câu sau mình nói sao?

“Chọn cách sau đi, ngươi định sắp xếp thế nào?” Tô Bạch lười dây dưa quá nhiều với Quản gia, gọn gàng dứt khoát hỏi luôn.

“Ta đã có kế hoạch sắp xếp việc này, ta điều tiết khống chế dữ liệu cho ngươi, ghi rằng ngươi là một người chế thuốc thiên tài, được đại sư Lý Hằng Chí đưa đến chợ số 76 để học tập điều chế thuốc. Sau này ngươi dùng những dụng cụ mà tự ngươi mua được, thành lập phân nhánh của riêng mình cũng được.” Quản gia nói.

“Vậy đó là thứ mà tôi mua được hay là của tôi đây?” Tô Bạch hỏi thẳng.

Hắn cảm thấy Quản gia đang tay không bắt sói.

“Đương nhiên là của ngươi rồi. Chỉ cần ngươi giao phần tiền còn lại ra, dụng cụ này chính là của ngươi.” Quản gia nói.

Nghe thấy hắn ta nói như vậy, Tô Bạch thoáng thả lỏng hơn chút.

Số tiền này khó khăn lắm mới kiếm được.

Hơn mười tỷ món nếu mà không có nữa là hắn thật sự sẽ trở mặt với Quản gia.

“Đúng rồi, Quản gia, người trước đó ta để ngươi chăm sóc giúp thế nào rồi?” Đúng vào lúc này, đột nhiên Tô Bạch nhớ ra cái gì đó, hỏi Quản gia.

Khoảng thời gian trước, hắn đã bảo Quản gia hỗ trợ chăm sóc Triệu Minh San.

Tô Bạch cũng biết, Triệu Không Thành và Triệu Minh San có ít nhất một kẻ thù người sống lại cấp Xà.

Nếu người sống lại kia có đến, Triệu Không Thanh nhất định có năng lực tự vệ, không bị nguy hiểm mấy.

Nhưng Triệu Minh San là một người bình thường thì nhất định không thể.

“Nhắc đến người mà ngươi bảo ta trông nom, ta vừa định gọi điện thoại cho ngươi đây.” Quản gia nói.

Cơ thể Tô Bạch chợt khựng lại, ngồi thẳng lưng: “Nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?”

Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt hắn đã thay đổi, giọng điệu có hơi rét lạnh.

“Có chút chuyện ngoài ý muốn. Ngươi còn nhớ trong đội từng nhắc đến người thức tỉnh không? Vào mười phút trước, nàng đã bắt đầu thức tỉnh.” Quản gia nói.

Nghe thấy hắn ta nói vậy, Tô Bạch hơi giật mình, sự lo lắng trong lòng lập tức vơi đi.

Sau đó, hắn rơi vào trầm tư.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!